Buổi trưa hôm ấy là lần đầu tiên mà Nguyễn thị Diệu Phương, lớp trưởng
gương mẫu của 12A1 trường phổ
thông trung học Phú Nhuận trốn học.
Cô bé lấy cớ đau đầu xin nghỉ hai tiết
cuối để đạp xe thẳng về nhà. Từ nhiều
ngày nay mẹ đi vắng, Diệu Phương đã phải vừa học vừa lo cơm nước hầu hạ
một người chị tàn tật khó tính nên
hôm nay thật sự nghe kiệt sức.
Thật thì Diệu Thanh, người chị tàn tật
của Phương, chưa hẳn đã hoàn toàn
tàn phế. Bị một tai nạn xe đò trên tuyến đường SG-Long Xuyên cách đây
năm năm cắt cụt hai bàn chân, Thanh
vẫn cố gắng sống và làm việc gần như
một cô gái bình thường. Nàng kiếm
được hợp đồng thêu máy gia công tại
nhà, ngoài ra còn học thêm Anh văn, dự trù xin thêm việc dịch thuật sách
mà ông giáo Thịnh bạn mẹ Phương có
lần đã giới thiệu. Cái gắt gỏng khó ưa
của Thanh, cũng dễ hiểu, đã đến từ
việc một cô gái trẻ cả ngày phải ngồi
trên xe lăn quanh quẩn trong nhà, không người yêu không cả bạn bè.
Không có ngày nào mà Diệu Phương
thoát khỏi những cơn la mắng liên
miên của cô chị.
Mới sáng nay thôi, đang tìm cách dắt
xe đạp ra cửa, Diệu Phương đã bị cái giọng chua ngoắt của Thanh gọi giật
lại : « Con bé mày đùa với tao đó hả ?
Đứa nào vất cái áo nhỏ ngoài phòng
khách thế này ? Bộ không biết hôm
nay nhà có khách hả ? Mày có dẹp
ngay đi không hay chờ tao xách chổi ra nựng cho mấy cái ? Đồ cái thứ con
gái gì mà... » Gương mẫu ở trường
thôi, chứ về nhà thì bé Phương bê bối
có hạng. Ngày thường thay quần áo
vất bừa bãi trong nhà đã có mẹ dọn
dẹp cho. Hôm nay mẹ vắng nhà, lại sợ trễ học, quả thật bé thay quần áo
trong phòng khách đã bỏ quên chiếc
áo lót trên ghế nệm… Diệu Phương
giận dữ quay vào nhà, nghĩ bụng : «
Khách khứa gì hôm nay ? ngoài thầy
Lãm dạy Anh văn và bà Sương đi thu hàng thêu máy ? » Phương không
thèm dẹp, chỉ lượm cái áo lót nhỏ xíu
màu hồng nhét xuống dấu dưới nệm
ghế. Bà Thanh có phát hiện ra… thì
mặc kệ bả, mặc kệ cả ông Lãm với bà
Sương ! Khi Phương về tới nhà đã hơn 11 giờ
trưa. Vừa bước chân vào phòng
khách cô bé đã ngẩn người vì cảm
giác một sự khác thường. Nhà cửa sao
có vẻ bề bộn bừa bãi là lạ sao ấy ?
Người khó tính ngăn nắp như Diệu Thanh có bao giờ cho phép đồ đạc
nằm ngổn ngang trong phòng như
thế ? Mấy bịch hàng thêu chờ giao bà
Sương nằm ngả nghiêng nơi cửa vào
bếp, rơi cả vải ra ngoài. Quyển sách
Anh văn quý báu của Thanh đang nằm mở tung các trang dưới đất… Và
trên bàn, bên cạnh vở Anh văn và bút
là… Phương há hốc mồm, trợn mắt.
Thôi chết rồi ! là chiếc áo lót nhỏ xíu
màu hồng mà sáng nay cô bé đã dấu
kỹ dưới nệm ghế ! Ai lôi ra thế này ? Không xa đấy, nằm trơ trọi dưới đất là
quần của Thanh, quần ngoài quần
trong, bị vất lăn lóc, tả tơi, rách nát. Và
trong hành lang tối tăm dẫn ra nhà
sau, chiếc xe lăn của Thanh nằm ngã
nghiêng… không người. Phương nghe tim như ngừng đập,
muốn kêu lớn tên Thanh nhưng chưa
kịp mở miệng ra đã nghe như có tiếng
ai kêu khóc phía nhà trong…
Nửa như tiếng tỉ tê khóc của đứa trẻ,
nửa như tiếng rên của mèo cái khi đêm khuya được mèo đực ôm ghì trên
nóc nhà… Phương rùng mình, sợ đến
tê dại, cố thu hết can đảm bước vào
nhà trong. Cô bé đứng khựng lại như
bị sét đánh trước cửa phòng Thanh.
Hai chân cụt của Thanh là vật đầu tiên mà Phương nhìn ra trong bóng tối mờ
mờ của căn phòng đóng kín cửa sổ.
Chân Thanh cụt từ đầu gối trở xuống,
chỉ còn hai phần đùi trắng muốt đang
dãy dãy như trong cơn động kinh…
Phương mở lớn mắt nhìn, kinh hoàng. Diệu Thanh đang nằm ngửa trên
giường khóc thút thít, áo sơ mi ca rô
màu hồng bị lật ngược đến cổ để lòi ra
đôi vú tròn lẳng cũng trắng muốt y
như hai đùi nàng. Phải mất hai mươi
giây cho mắt quen với bóng tối Phương mới nhìn ra thêm nhân vật
thứ hai trong phòng, để hiểu ra vì sao
mà Thanh khóc.
Người đàn ông đang quỳ gối dưới
chân giường úp mặt vào giữa hai đùi
Thanh mà hôn say đắm… không ai khác hơn là thầy Lãm !
Cũng như Thanh, thầy đang nhắm mắt
nên không phát hiện được sự có mặt
của Phương nơi cửa. Bộ râu lởm chởm
của thầy đang hòa vào chùm lông êm
như nhung của Diệu Thanh. Thầy đang nút chùn chụt cái khe trinh nhểu
nước, những cú quét lưỡi trên hạt le
làm Thanh phải rướn người lên mà bật
khóc. Không chỉ bú, Lãm còn đút một
ngón tay vào thám hiểm lớp thịt da
nóng hổi bên trong âm hộ, như thể muốn vuốt ve màng trinh… Thanh tê
tái, quằn quại, muốn xỉu. Bất ngờ Lãm
đứng thẳng lên, ưỡn người, giương ra
cái khúc dương vật to lớn gân guốc
chĩa thẳng vào âm hộ đang phập
phồng hé mở của Thanh. Cú thụt đầu tiên bị chận lại… không chỉ
vì tiếng kêu đau đớn của Thanh, mà
còn vì tiếng rú kinh hoàng của Diệu
Phương đứng nơi cửa !
Phương rú lên rồi ôm mặt bỏ chạy.
Lãm giật mình quay lại. Gương mặt hiền hòa nghiêm nghị ngày thường
của thầy nay trở nên dữ tợn như cướp
biển. Thầy gầm lên giận dữ, xoay
người muốn nhảy ra cửa tóm lấy
Phương. Nhưng Thanh đã kịp níu lấy
tay thầy kéo giật lại : « Anh ơi… »
Trong lúc nhấp nhỏm trên nệm tìm
cách giữ tay Lãm, một cú chống tay
hụt làm cô gái tàn tật mất thăng bằng
rớt khỏi giường. Cái té nhào này của
Thanh đã cứu Diệu Phương. Lãm, chỉ còn một bước nhảy nữa là chụp được
Phương, đã phải vội vã quay trở về với
Thanh.
« Anh ơi, đừng bỏ em mà, mặc kệ con
đĩ chó đó đi… »
« Ừ, anh không bỏ Thanh đâu. » Khi bé Phương vừa chạy thoát vào
phòng mình khóa chặt cửa lại… thì ở
phòng bên cạnh thầy Lãm cũng vừa
khóa cửa để bắt đầu phá trinh Diệu
Thanh.
*** Diệu Phương khóa chặt cửa rồi ngồi
co ro trên giường, nước mắt ứa ra.
Trong đời chưa bao giờ cô bé lại bị
một cú sốc mạnh đến thế. Thầy Lãm,
người mà mẹ nàng và cả ông giáo
Thịnh đều khen là còn trẻ mà nghiêm túc đạo mạo hiếm có, đã lộ nguyên
hình quỷ dữ. Và bà Thanh không ngờ
lại hư hỏng như vậy.
Điều mà Phương không biết được, ấy
là tất cả chuyện này đã xảy ra chỉ vì lỗi
của chính cô bé. Sáng hôm ấy, giữa giờ học Anh văn,
Lãm đã phải ngạc nhiên lôi ra cái vật
cân cấn dưới nệm ghế chàng ngồi :
một chiếc áo lót nhỏ xíu màu hồng !
Thanh nghe máu nóng dồn lên mặt,
đỏ hết hai tai và gò má, phần vì mắc cỡ, phần vì giận bé Phương, ngượng
ngập nói lí nhí trong mồm :
« Em xin lỗi thầy đừng giận, cái này là
của con bé… »
Lãm không giận, chỉ bối rối. Chiếc áo
nhỏ trên tay chàng còn ấm hương thơm da thịt con gái. Người thầy trẻ
tuy không phải hạng trăng hoa,
nhưng có chàng trai nào trong hoàn
cảnh này mà còn giữ được bình tĩnh ?
Chỉ trong chớp mắt, chàng đã mất đi
cái vẻ nghiêm nghị thường ngày. Lãm nhìn Thanh chăm chăm, cười nhẹ
nhàng, giểu cợt :
« Thật hả ? Chiếc áo dễ thương như
thế này mà không phải của Thanh
sao ? Thế… áo nhỏ của Thanh đâu ? »
Thanh càng đỏ mặt, không trả lời được. Vì làm sao có thể thú thật với
Lãm rằng nàng không bao giờ mặc áo
nịt ngực trong những giờ học Anh
văn !
Tuy tàn tật hai chân, Thanh vẫn còn
giữ được bộ ngực tuyệt đẹp của tuổi hai mươi bốn tròn căng nhựa sống.
Trước mặt người thầy đẹp trai ba mươi
mốt tuổi là Lãm, bao giờ nàng cũng
chọn mặc những chiếc áo sơ mi mỏng
hở rộng cổ và… không mặc áo lót. Vì
nếu không khoe cái đẹp nhất của mình là đôi nhũ hoa tuyệt mỹ ấy thì cô
gái tàn tật còn biết khoe gì ? Chiếc áo
sơ mi ca rô màu hồng mà nàng chọn
mặc sáng nay đã cho phép Lãm chiêm
ngưỡng hai núm son nhú lên nhọn
hoắc dưới lớp vải mỏng ngực áo. Giờ đây, sau câu hỏi trêu ghẹo, mắt
người thầy trẻ đăm đăm nhìn vào
ngực Thanh. Hai người còn chưa chạm
vào nhau, Thanh đã nghe Lãm bắt đầu
vuốt ve đôi nhũ hoa của mình bằng
ánh mắt. Nàng rùng mình, cúi mặt. « Lúc nào Thanh cũng quên mặc áo lót
như vậy hay sao ? Lãm tiếp tục cười
nhẹ nhàng giểu cợt – không sao, cho
phép anh… đo thử… xem có phải là áo
của cưng không nhé ? »
Dứt lời, Lãm đưa tay xoa lên ngay hai điểm nhú cao nhất trên đồi ngực
Thanh. Cô học trò hốt hoảng co tay lên
che ngực :
« Thầy ơi… »
Không kịp nữa. Bàn tay của Lãm đã
bóp được vú Thanh. Chiếc áo sơ mi ca rô hồng bị lật ngược
lên tới cổ.
Đôi vú to trắng nõn nhảy bật ra ngoài.
Thanh chỉ kịp hoảng hốt kêu lên một
tiếng đã thấy hai bàn tay to lớn của
Lãm nâng hai bầu sữa lên… Chàng ngắm nghía một cách ngạc nhiên,
thích thú. Nhiều năm thui thủi trong
xó nhà đã cho cô gái tật nguyền một
làn da mịn màng trắng nõn. Đôi vú
nảy nở căng phồng nhựa sống ấy có
màu da trắng bạch gần như trong suốt, nhìn thấy cả những đường gân
xanh li ti trên hai bầu sữa, làm càng
nổi bật thêm hai nụ nhũ hoa màu
hồng sẫm.
« Anh không ngờ em lại đẹp như vậy.
Cưng đẹp quá, Thanh ơi ! Hai núm ti còn son thế này, nhìn là biết gái còn
trinh… Em còn trinh phải không
Thanh ? Em có muốn cất Anh văn sang
một bên để học Yêu với anh hôm nay
không ? »
Bao nhiêu năm thầm yêu trộm nhớ Lãm, viết bao nhiêu lần tên chàng
trong nhật ký… nhưng không hiểu
sao khi ấy Diệu Thanh lại nghe hoảng
sợ trước chuyện trai gái ?
Nàng cố chống cự không cho Lãm tiến
xa hơn, tìm cách bỏ chạy… Nhưng làm thế nào một cô gái tật nguyền hai
chân lại có thể thoát khỏi được một
người cường tráng như Lãm ? Nhất là
khi chàng đã bắt đầu say vì tình sau
khi nếm được đôi vú đẹp tuyệt mỹ.
Trong lúc dằn co, Thanh té ngã khỏi xe lăn. Lãm chỉ chờ có thế để nhảy lên
người nàng, tụt quần Thanh ra… Chỉ
trong nháy mắt Lãm đã lột truồng
được Diệu Thanh. Từ ngày tai nạn đến
nay, mỗi lần thay quần là Thanh đều
trốn trong một góc phòng ngủ, chưa bao giờ nàng cho phép ai, ngay cả mẹ
và bé Phương, nhìn đến hai chân tàn
tật của mình. Giờ đây bị lột truồng
trước mắt Lãm, không còn gì che dấu
được nữa, Thanh bật lên khóc tức tối…
Nhưng đôi chân cụt này đã không gây cho Lãm chút phản ứng nào. Tật hay
không tật, chàng chẳng quan tâm.
Đâu có ai tuột quần con gái ra chỉ để
ngắm đôi chân ? Lãm lặng lẽ đưa tay
vuốt ve đùi Thanh. Đùi ngoài rồi đùi
trong. Rồi luồn tay vào giữa háng cô gái, vào vùng lông rậm êm như nhung
của cửa ngọc… Thanh há hốc mồm,
nín khóc ngay lập tức. Tay Lãm đi đến
đâu là Thanh như bị điện giật đến đó…
khi ngón tay điêu luyện của chàng
nhấn lên hạt ngọc, Thanh nẩy người lên rú một tiếng, sướng muốn xỉu…
« Ôi chết ! … xin thầy tha cho em…
đừng làm như thế… »
« Đừng làm như thế… thì làm như thế
nào ? Cưng thích anh làm như thế nào
cho cưng, nói anh nghe ? » « … đừng làm như thế… ở đây ! »
Lãm bật cười : « Ừ thì không làm ở đây
»
Chàng nhấc bổng thân thể trần truồng
của Thanh lên, bồng nàng nhẹ nhàng,
dễ dàng như người lớn bồng đứa con nít, đưa vào nhà trong.
Bài học « Yêu » thay cho bài Anh văn
đã bắt đầu.
Tin rằng mẹ đã về quê ít ra một tuần,
bé Phương thì đi học đến trưa, hai
người đã không thèm đóng cửa phòng khi bắt đầu trao thân cho
nhau, không biết rằng khi Lãm bắt
đầu quỳ xuống chân giường để hôn
bươm bướm Thanh là lúc Diệu
Phương đã đẩy cửa dẫn xe đạp vào
nhà… ***
Trên người còn mặc nguyên bộ áo dài
trắng học trò còn chưa kịp thay ra,
Diệu Phương ngồi co ro trên giường,
nước mắt ràn rụa, hai tay bịt hai tai.
Nhưng dù cho cô bé có cố gắng cách mấy vẫn cứ phải nghe hết những thứ
tiếng động của phòng bên kia truyền
qua bức vách gỗ. Thoạt đầu chỉ là
tiếng thì thầm trò chuyện của hai
người, giọng trầm trầm của thày Lãm
xen kẽ những tiếng kêu nho nhỏ nũng nịu của bà Thanh. Rồi là sự im
lặng hoàn toàn…
Bất chợt, một tiếng rú của Thanh !
Tiếng kẽo kẹt càng lúc càng lớn của
chiếc giường gỗ đang run. Tiếng thở
gấp gáp hổn hển xen lẫn tiếng rên la như trong cơn mê sảng, nửa đau đớn
nửa đê mê hạnh phúc của Thanh :
« Chết em, anh Lãm ơi… chết em mất…
»
Cuối cùng là tiếng gầm như thú dữ
của thầy Lãm. Tiếng Thanh khóc nấc !
Diệu Phương rụng rời tay chân, tin
rằng chị mình đã chết.
Cô bé sợ hãi, úp mặt xuống gối ngất
lịm đi…
Khi Diệu Phương tỉnh lại, trời đã về chiều. Ngoài kia một cơn mưa phùn
dai dẳng làm năm sáu giờ chiều mà tối
như đã về đêm. Cái sợ của cô bé vẫn
còn, nhưng trên hết là cái đói khát và
mắc tiểu sau cả buổi tự giam trong
phòng. Nhưng làm thế nào để đi ra đây ? Phương rón rén ghé tai vào bức
vách gỗ. Bên phòng Thanh chỉ là sự im
lặng chết chóc làm cô bé càng thêm
hoảng. Thôi rồi ! Vậy là con quỷ dữ
tên Lãm đã giết mất bà Thanh rồi !
Nước mắt cô bé trào ra. Làm sao để báo tin này cho mẹ ? Vì phải ưu tiên
cho người tật nguyền khó đi lại và cho
công việc thêu may gia công, điện
thoại duy nhất trong nhà đã được đặt
trong phòng Thanh.
Sau hơn nửa tiếng ngồi bó gối, Phương quyết định mở cửa. Sự im
lặng nặng nề bên ngoài cho cô bé biết
rằng Lãm đã ra đi. Cô bé rón rén hồi
hộp bước đến cửa phòng bà chị, nhìn
vào. Cảm ơn Chúa, con quỷ Lãm đã bỏ
đi ! không còn ai trong phòng ngoài bà Thanh ! Thanh nằm trần truồng,
bất động giữa giường bề bộn quần áo
chăn gối, hơi thở nhẹ và sâu trong
giấc ngủ kiệt sức. Phương muốn lay
chị dậy nhưng không có kết quả, bị
kéo tay Thanh chỉ rên rỉ ú ớ vài câu vô nghĩa rồi rơi trở lại vào giấc mộng.
Phương dù sao cũng yên tâm là chị
mình vẫn còn sống, cuối cùng thôi
không gọi nữa. Cô bé có biết đâu rằng
trong chỉ hơn ba mươi phút giao hợp,
nghệ thuật điêu luyện của Lãm đã khiến Thanh xuất tinh đến hai ba lần…
Cảm giác sướng ngất của cô gái tật
nguyền lần đầu được yêu đã kéo dài
suốt buổi chiều, làm nàng giờ đây vẫn
còn lâng lâng trên mây không tỉnh
dậy được nữa. Phương yên tâm, bỏ đi xuống bếp tìm
cách giải quyết những vấn đề cấp
bách của riêng mình. Cô bé lục tủ lạnh
moi ra ăn tất cả những thứ gì ăn được,
uống tất cả những thứ gì uống được.
Thường ngày mẹ và Thanh vẫn mắng bé Phương ở cái nết ăn tạp, nhưng
chưa bao giờ bé lại tạp đến mức độ
hôm nay. Mười phút sau, yên ổn cái
đói rồi Phương mới nhớ đến sự căng
thẳng của một ngày không được đi
tiểu. Cô bé vén áo dài, tụt quần ngồi xuống sàn nước cạnh bếp… Tiếng
nước chảy xè xè không dứt, Phương
nhắm mắt, thật dễ chịu !
Khi những giọt nước tiểu cuối cùng
vừa lóng lánh nhểu ra khỏi cái khe
nhỏ xíu… một bàn tay lạ đã luồn từ bên dưới mông Phương lên, bóp nhẹ
âm hộ ẩm ướt của cô bé.
Bé Phương thét lên, kinh hoảng nhảy
một bước… loạng choạng ngã nhào
về phía trước. Chiếc quần dài tụt
xuống tận mắt cá khi đi tiểu đã giữ hai chân cô bé lại.
Người vừa sờ chim cô bé, nhanh như
chớp, từ phía sau vung tay ôm ngang
eo Diệu Phương, kịp cứu cô bé khỏi
một cú ngã đau đớn trên sàn nước.
Vòng tay cứng như gọng kềm sắt ấy nhấc bổng Phương lên, mặc cho đôi
chân con gái trần trụi không còn quần
dãy dụa co đạp trong khoảng trống.
Hắn mang cô bé từ sàn nước đi thẳng
lên nhà trong. Tiếng mưa trên mái tôn
nhựa át hết tiếng kêu la cầu cứu của Diệu Phương.
Ước mơ lớn nhất của đám con trai
trường phổ thông trung học Phú
Nhuận là lột được chiếc áo dài trắng
của Nguyễn thị Diệu Phương để nhìn
ngắm hai quả đào tơ quyến rũ của cô lớp trưởng 12A1… Đám con trai ấy ắt
phải tự tử vì căm hận nếu được nhìn
thấy những điều đang xảy ra ở đây,
trong góc nhà bếp vắng lặng, tăm tối.
Chỉ một tiếng soạt… chiếc áo dài trắng
học trò đã bị giật bung hết nút, không che đậy được gì cho thân thể nữ sinh
nữa. Phần áo dài còn dính trên người
Phương chỉ còn che đậy được sau
lưng và hai cánh tay, toàn thân phía
trước không còn nút đã bị phanh ra,
lồ lộ chiếc áo lót nhỏ xíu màu trắng. Từ phía sau, kẻ đang khống chế
Phương luồn tay xuống bên dưới
chiếc áo lót, tìm tòi, mò mẫm… chỉ
trong chớp mắt bàn tay hắn đã làm
chủ trọn vẹn đôi vú nữ sinh nhỏ như
hai quả quít. Đấy là lần đầu tiên trong đời mà đôi nhũ hoa tuổi dậy thì của
Nguyễn thị Diệu Phương được yêu bởi
bàn tay một người con trai, lần đầu
tiên hai núm ti gái tơ được vân vê nắn
bóp. Phương nghe như một luồng
điện chạy từ hai núm nhũ hoa tỏa ra khắp thân thể, tê dại cả người… cô bé
vẫn há to mồm nhưng không còn kêu
la được nữa.
Và vì từ lúc đi tiểu xong Phương vẫn
chưa kịp kéo quần lên nên phần thân
dưới của cô bé cũng lồ lộ trắng toát dễ thương không kém phần thân trên.
Bàn tay kẻ kia tự do tiến vào mò mẫm,
ngọ nguậy, vuốt ve cái mu nhô cao
đầy lông tơ… rồi đút cả một ngón tay
si tình vào bên trong khe trinh còn ẩm
ướt nước tiểu. Diệu Phương giật nẩy người, la lên một tiếng « ái» rồi sụm
chân như muốn xỉu.
Hai bàn tay con trai chiếm hết thân thể
trần truồng của Phương.
Bàn tay phải làm tình với lồn cô bé,
trong khi tay trái cưỡng hiếp đôi vú non.
Giọng nói trầm ấm quen thuộc của
người thầy dạy Anh văn nhỏ vào tai
Diệu Phương :
« Ngực em sao nhỏ thế… thì ra chiếc
áo lót dễ thương bỏ quên trong phòng khách sáng nay là của cưng…
có đúng không ? »
Phương thét lên kinh hoàng.
Cô bé bật khóc. Dãy dụa. Cào cấu.
Xoay người tát một cú thật mạnh vào
mặt Lãm. Rồi vùng lên bỏ chạy. Lãm cao to, tay rộng chân dài, có lẽ đã
chụp lại được dễ dàng Diệu Phương
nếu như không vấp chân vô một góc
bàn ăn. Chàng đau điếng, loạng
choạng mất mấy giây, đủ thời gian cho
cô bé chạy thoát lên nhà trên. Nếu lúc ấy Phương nhanh trí mà chạy
vào phòng Diệu Thanh để đánh thức
cô chị dậy, thì có thể tình hình đã đổi
khác… Nhưng trong lúc hoảng sợ, cô
bé chỉ nghĩ đến việc trốn trở lại vào
phòng mình rồi khóa chặt cửa. Cô bé đóng sập cửa lại, run rẩy, hoảng
hốt gài móc. Chỉ cần trốn yên trong
phòng cho đến lúc mẹ về là được.
Cánh cửa phòng có đến hai móc sắt
trên dưới, Lãm có là quỷ thật cũng
không tài nào phá nổi. Nhưng Lãm không phải là quỷ, mà là
cả địa ngục ! Bảy mươi sáu kí lô của
thân hình một thước bảy mươi lăm của
chàng tông thẳng vào cửa. Chỉ nghe
một tiếng "binh", cả hai móc sắt văng
ra. Diệu Phương bị cánh cửa xô ngã lăn dưới đất… Cô bé vừa khóc ré lên
vừa lồm cồm bò bốn chân… không
còn biết chạy đi đâu, Phương chỉ tìm
cách bò vào góc phòng tránh Lãm
càng xa càng tốt.
Lãm nói gì đó, Phương nghe không rõ, chỉ hiểu rằng anh ta đang tìm cách
trấn an mình bằng cái giọng trầm trầm
tình cảm… đúng cái giọng mà Phương
đã nghe anh ta nói âu yếm với Thanh
trước khi phá trinh chị ta. Phương lại
khóc lớn hơn, hiểu rằng Lãm đang chuẩn bị phá trinh mình.
Từ phía sau, hai bàn tay con trai to lớn
đầy sức mạnh nắm giữ ngang eo
Phương làm cô bé không bò được
nữa. Hai bàn tay xoa bóp nhẹ nhàng
đôi mông tròn lẳng mát rượi của Phương. Đôi mông ấy là chỗ để nhận
đòn roi mây những khi mẹ hay Thanh
nổi giận, nên Phương hết sức ngạc
nhiên khi nghe nó được xoa bóp âu
yếm đến thế. Cô bé ngây thơ còn chưa
hiểu chuyện gì… thì bất chợt đã nghe đầu dương vật cứng như sắt của Lãm
chạm vào lỗ hậu môn mình, rồi luồn
lên phía trước… chui thẳng vào cái
khe con gái đỏ hỏn còn ướt nước tiểu.
Cô bé giật bắn người, rú lên một tiếng
đau đớn ! Diệu Phương muốn cào cấu, dãy dụa,
muốn kêu la, cầu cứu… nhưng không
làm gì nổi nữa. Sự đụng chạm giữa hai
bộ phận nam nữ chẳng khác gì một cú
chạm điện cao thế. Một luồng điện từ
sâu thẳm bên trong âm hộ trong chớp mắt đã chạy tỏa khắp toàn thân cô bé,
chạy đến đâu làm Phương tê dại
sướng ngất đến đó. Lãm càng dữ tợn
hung bạo, Phương càng sướng. Toàn
thân cô bé quằn quại, run bần bật…
Bất chợt, không nhịn được nữa, Phương bùng nổ, xuất tinh ! Cô bé
ưỡn người như bị động kinh, rú một
tiếng nghẹn ngào. Lần xuất tinh đầu
đời mãnh liệt như giông bão. Cô bé há
hốc mồm, ràn rụa nước mắt, bủn rủn
tay chân ngã gục xuống, ngất lịm đi trong tuyệt đỉnh hạnh phúc.
Đôi môi dưới của Phương còn mấp
máy co giật, nhểu ra một thứ nước
nhựa trắng đục xen lẫn màu hồng của
máu trinh.
*** Cuộc sống đã trở lại bình thường sau
ngày giông bão ấy. Vài ngày sau khi
mẹ hai chị em Thanh, Phương trở về
nhà đã vui vẻ nhận thấy hai cô con gái
ngoan của mình vẫn bình an vô sự.
Diệu Thanh hằng ngày vẫn tỉ mỉ thêu may gia công, hai lần một tuần lại
chăm chỉ học Anh văn với người thầy
tuy trẻ mà nghiêm túc đạo mạo hiếm
có. Cứ sau mỗi giờ học, cô gái tàn tật
lại có vẻ yêu đời hơn, mắt sáng môi
hồng hơn. Mẹ Thanh khoe với ông giáo Thịnh là kiến thức vững vàng
ngày càng giúp cô con gái tật nguyền
của bà tự tin yêu đời hơn.
Nhưng Diệu Phương thì ngược lại,
ngày càng tỏ vẻ mệt mỏi, xanh xao
hơn. Điều mà mẹ và Thanh đều không biết là cô lớp trưởng 12A1 càng ngày
càng trốn học nhiều hơn. Cô bé
thường xuyên lấy cớ đau đầu để trốn
tiết. Không phải để về nhà như trước,
mà là để trốn vào trong một con hẽm
cách nhà khá xa. Cô bé trốn vào trong một căn nhà cuối hẽm, rồi lại trốn vào
trong một căn phòng nhỏ trong nhà.
Tại đấy, Diệu Phương sẽ trút bỏ bộ áo
dài nữ sinh trước khi nũng nịu thả
thân thể trần truồng của mình vào
vòng tay người chủ nhà tên Lãm. Bao giờ cũng thế, buổi trốn học luôn luôn
kết thúc trong tuyệt đỉnh hạnh phúc.